Xẩm tối, ông tôi ngồi buộc lại cây vợt gọng sắt, lưới dù, cán bằng tre dài gần 5m. Thêm túi cước “giải rút” đựng ếch bắt được, chiếc thuyền nan, đèn pin đội đầu, thế là đầy đủ đồ nghề bắt ếch trên đầm nước.
Tôi hay tiếc cả những thứ không phải của mình. Thấy vài quả thị người ta để héo - thứ nhan sắc mùa thu hươm hươm mây nắng, giờ nhăn nheo buồn bã - lòng bỗng len len mấy sợi buồn.
Ăn cốc thạch đen Cao Bằng pha cùng sữa tươi tiệt trùng ngày nay, cả nhà ai cũng khen ngon. Nhưng với tôi, bát thạch tiết dê của mẹ làm cho những ngày thơ bé vẫn là nhớ đời. Và tôi đã làm món này để mọi người trong gia đình được thưởng thức mùi vị của quê hương trung du…