Ngay sau Tổng khởi nghĩa Tháng Tám 1945, Nguyễn Tuân đã hứa hẹn một cuộc từ bỏ triệt để con người cũ của mình: “Cái giờ nghiêm trọng của mày đang điểm... bây giờ hoặc không bao giờ nữa. Mày phải cương quyết lấy mày ra làm lửa mà đốt cháy hết những phong cảnh cũ của tâm tưởng mày” (Vô đề; 1945). Và hăm hở xuống đường: “Mê say với ánh sáng trắng vừa được giải phóng tôi đã là một dạ lữ khách không mỏi, quên ngủ của một đêm phong hội mới”.