Trong lịch sử khoa cử, có những trường hợp không phải dòng dõi “con ông, cháu cha” lại đỗ cao, sau đó lại được thăng đến những chức quan đầu triều. Tuy giữ cương vị lớn nhưng không vì danh lợi mà tham nhũng, hà khắc với dân. Trái lại luôn giữ lòng nhân ái, thanh liêm. Nguyễn Quán Nho (1638-1708) là một vị tiến sĩ, một vị quan đầu triều như vậy.